qīng píng diào· qí yī
清平調·其一
(táng) lǐ bái
(唐)李白
yún xiǎng yī cháng huā xiǎng róng,
雲 想 衣 裳 花 想 容,
chūn fēng fú jiàn lù huá nóng。
春 風 拂 檻 露 華 濃。
ruò fēi qún yù shān tóu jiàn,
若 非 群 玉 山 頭 見,
huì xiàng yáo tái yuè xià féng。
會 向 瑤 臺 月 下 逢。
譯文:
見到雲就聯想到她華豔的衣裳,見到花就聯想到她豔麗的容貌;春風吹拂欄杆,露珠潤澤花色更濃。如此天姿國色,不是群玉山頭所見的飄飄仙子,就是瑤臺殿前月光照耀下的神女。